CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Kiếp sau


Phan_7

-Vâng, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, chắc chắn đó chỉ là một cơn váng vất , chẳng có gì đáng ngại cả .Cô về đi , đã muộn rồi đấy .

Clara ngập ngừng đôi chút trước khi chịu vào trong xe .Cô đóng cửa lại và Jonathan nhìn theo chiếc xe đi xa dần .Qua lớp kính phía sau xe ,Clara cũng nhìn anh .Khuôn mặt của cô biến mất trong anh đèn nhấp nháy của chiếc ta-xi vừa rẽ ở cuối đường .Jonathan bắt đầu bước đi .

Anh đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại , nhưng có điều gì đó vẫn khiến anh bị xáo trộn .Khung cảnh hiện ra trong cơn choáng không hoàn toàn xa lạ đối với anh .Có điều gì đã trỗi lên từ tiềm thức khiến anh gần như chắc chắn về nó .Một cơn mưa nhẹ bắt đầu rơi ,anh dừng lại,ngước nhìn và ngẩng mặt đón những hạt mưa. Lần này,dưới làn mi trầm tư anh như sống lại thời khắc Clara bước chân vào quán rượu ,giây phút tuyệt vời khi cô bỏ chiếc áo ngoài,và nụ cười lúc cô nhận ra anh đang ngồi bên quầy bar .Vào chính giây phút đó,anh muốn vặn ngược kim đồng hồ .Anh mở mắt ra và thọc tay vào sâu trong túi .Tiếp tục bước đi , anh cảm thấy đôi vai bồng nặng trĩu .

Trong sảnh khách sạn Dorchester, anh vẫy tay chào người gác cửa và đi về phía thang máy. Đến chân cầu thang , anh đổi ý và quyết định đi bộ lên tầng .Khi vào phòng, anh nhìn thấy một chiếc phong bì nằm dưới khe cửa, rất có thể đó là giấy biên nhận bức thư anh đã gửi qua fax cho Anna .Anh nhặt nó lên và để lên mặt bàn viết .Rồi anh thả chiếc áo vét sũng nước xuống chân giá treo quần áo và bước vào buồng tắm .Trên tấm gương hiện lên nét mặt nhợt nhạt của anh .Anh với một chiếc khăn và bắt đầu lau tóc .Quay trở lại giường,anh đặt tay lên điện thoại và quay số về nhà mình ở Boston .Một lần nữa hộp thư thoại lại ghi lời nhắn của anh .Jonathan đề nghị Anna hãy gọi ngay cho anh ,nỗi lo lắng của anh bắt đầu gợn lên vì không có tin tức gì của cô .Một vài giây sau,chuông điện thoại reo vang,Jonathan vội vàng chạy lại nhấc máy .

-Em đi đâu thế, Anna? Anh nói ngay lập tức .Anh đã gọi em cả chục lần, thực sự anh đã bắt đầu thấy lo rồi đây .

Một vài giây yên lặng trôi qua , rồi tiếng Clara trả lời .

- Chính tôi mói lo lắng, tôi chỉ muốn biết chắc là anh đã về rồi thôi

- Cô thật tốt .Tôi đã về cùng với cơn mưa .

-Tôi cũng thấy trời mưa và nghĩ anh đến anh chẳng có ô lẫn áo mưa .

- Cô đã nghĩ tới điều đó ư ?

- Phải .

-Tôi không biết phải nói thế nào , song điều đó khiến tôi cảm thấy dễ chịu , thật sự rất dễ chịu .

Cô ngừng lại một lúc .

-Jonathan , buổi tối hôm nay của chúng ta, tôi muốn nói với anh một điều quan trọng .

Anh ngồi thẳng người dậy trên giường , hơi áp chiếc điện thoại sát vào tai hơn một chút và cố nén hơi thở .

-Tôi cũng vậy,anh nói .

-Tôi biết anh đã cố kiềm chế để không nói với tôi, đừng nói điều gì cả ,điều đó rất chính đáng trong hoàn cảnh của anh và tôi thông cảm với sự thận trọng đó,thậm chí tôi còn ngưỡng mộ nữa .Cũng phải thừa nhận rằng tôi đã chẳng làm gì để khiến cho tình thế của anh khá hơn ,đúng hơn cả là theo tôi thì chúng ta đã quá vòng vo vấn đề này ngay từ lần nói chuyện đầu tiên tại phòng tranh .Khi nghe anh nói chuyện tối nay, tôi đã tin chắc một điều và tôi nghĩ Vladimir cũng sẽ đồng tình với nhận định của tôi .Thậm chí tôi còn dám chắc rằng ông ấy cũng sẽ tin cậy anh ,dù sao thì bản thân tôi cũng đã quyết định đặt lòng tin nơi anh .Có lẽ anh đã nhận được một chiếc phong bì, tôi đã gửi nó tại quầy tiếp tân sau khi chia tay anh .Trong phong bì có vẽ đường đi .Anh hãy thuê một chiếc xe và tới gặp tôi trong ngày mai.Tôi có một thứ rất quan trọng muốn cho anh xem, một thứ chắc anh sẽ rất muốn được nhìn tận mắt. Tôi sẽ chờ anh vào buổi trưa, hãy đến đúng hẹn .Chào anh , hẹn gặp ngày mai .

Cô bỏ máy mà không để cho anh kịp có thời gian trả lời .Jonathan bước lại gần chiếc bàn nhỏ ,cầm phong bì lên và mở tấm bản đồ ra .Anh gọi điện cho quầy tiếp tân đặt một chiếc xe cho ngày mai, đồng thời hỏi luôn xem có một lá thư nào gửi qua cho fax cho anh không .Người gác cổng trả lời có một cô gái tên Anna Valton đã tìm cách gọi điện cho anh vào buổi chiều , cô chỉ nhắn lại rằng hãy nói cho anh biết cô đã gọi điện tìm anh. Jonathan nhún vai và gác máy .

Giấc ngủ đã cuốn anh đi ngay khi vừa đặt mình xuống giường và suốt đem anh bị ám ảnh bởi một giấc mơ kỳ lạ .Anh rong ruổi trên yên ngựa theo những nẻo đường trơn nhẫy của Luân Đôn cổ kính .Vừa dong ngựa đi từng bước,anh chăm chú quan sát những người đi đường đang chen chúc nhốn nháo trước một ngôi nhà .Tất cả mọi người đều mặc trang phục cổ xưa .Để thoát khỏi đám đông vây quanh mình, anh thúc ngựa chạy thật nhanh.

Đến cuối con đường nhỏ, khung cảnh thôn quê hiện ra trước mắt. Anh gìm cương cho ngựa đi chậm lại và tiến vào một lối đi có hai hàng cây mọc bên đường. Một người phụ nữ cưỡi ngựa vượt lên anh từ phía bên phải .Một làn mưa nhẹ bắt đầu lất phất ."Nhanh , nhanh , khẩn trương lên"; cô giục giã và bắt đầu cho ngựa phi nước đại .

* * *

Tiếng chuông điện thoại báo thức anh hẹn đặt từ hôm trước vang lên kéo theo anh khỏi giấc mộng .Anh lái chiếc xe đã thuê rời khách sạn Dorchester và đi theo đường cao tốc phía đông thành phố .Theo đúng hành trình đã được vạch trên bản đồ của Clara,anh rẽ sang đường vành đai ra sau khi chạy được khoảng một trăm cây số .Nửa giờ sau , anh lái xe vòng vèo theo con đường quê nhỏ , trong đầu luôn tự nhắc mình rằng ở Anh khi lái xe phải đi sát lề bên trái .Dãy hàng rào gỗ dài dằng dặc bao bọc những cánh đồng cỏ rộng mênh mông .Anh nhận ra ngã ba đúng như được đánh dấu trên bản đồ , rồi tới quán trọ bên đường như cô đã chỉ dần .Bỏ qua hai ngã rẽ, anh ngoặt xe theo mối mòn nhỏ đi vào một khu rừng rậm rạp .Bánh xe anh nảy tung như bóng vì những ổ gà trên đường, anh cho xe chạy chậm lại .Xe chạy đến đâu , từng lớp bùn bắn tung téo sang hai bên đường đến đó khiến anh không ngăn được cảm giác thích thú .Rồi con đường nhỏ sáng dần lên dưới hàng cây cao .Anh dừng lại trước một cánh cửa song sắt lớn .Phía bên kia cánh cửa uy nghi , một con đường rài sỏi uốn lượn kéo dài khoảng trăm mét dẫn đến một trang viên xinh đẹp kiểu Anh .Ba bậc thang rộng bằng đá chạy viền theo chân tường ở mặt trước toà nhà .Hai cánh cửa kính lớn được lắp hai bên lối ra vào chính .Clara, khoác trên người một chiếc áo mưa mỏng , đang cầm trong tay một chiếc kéo xén cây. Cô bước lại gần một cây hoa hồng leo bám dọc bờ tường và cắt một vài bông hoa màu trắng .Cô tỉa bớt cành , đưa những bông hoa lên ngửi , rồi sắp thành một bó .Trông cô đẹp rạng rỡ .Ánh mặt trời lúc ẩn lúc hiện qua làn mây mỏng .Clara thả chiếc áo mưa rơi xuống đất .Chiếc áo phông trắng bó sát thân thể để lộ hai bờ vai , khiến thân hình cô càng trở lên nổi bật .

Jonathan bước ra khỏi xe .Khi anh tiến gần tới cổng sắt , Clara đã vào bên trong toà nhà .Khi dùng tay trái đẩy cánh cổng , anh chợt nhìn thấy trên cổ tay chiếc đồng hồ mà Anna đã tặng anh trong ngày lễ đính hôn của họ .Trước mắt anh, một làn ánh sáng vàng chói xuyên qua kính cửa sổ toà nhà rọi lên lớp thảm màu vàng rơm của gian phòng khách .Jonathan đứng bất động hồi lâu trước khi đi đến một quyết định mà anh biết trước mình sẽ phải trả giá rất đắt .Anh quay bước, lại ngồi vào xe và cho xe chạy lùi .Trên đường quay lại Luân Đôn , anh cáu kỉnh gõ mạnh lên tay lái .Anh nhìn giờ trên tấm bảng điều khiển , với lấy chiếc điện thoại di động và gọi Peter .Anh thông báo với bạn mình sẽ tới thẳng sân bay và nhờ bạn lấy giúp hành lý trong phòng, rồi gọi điện cho hãng hàng không British Airways để xác nhận vẽ đã đặt .

Suốt dọc đường , lòng anh vô cùng buồn bã, không phải vì giấc mơ được nhìn bức tranh đã không thành, mà bởi một ý nghĩ cứ ám ảnh trong đầu .Xe càng chạy xa khỏi khu trang viên, hình anh Clara lại càng hiện lên rõ nét trong tâm trí anh .Khi chạy tới Heathrow , anh đành phải tự thú nhận với mình một sự thật duy nhất vẫn ám ảnh anh .Anh cảm thấy nhớ Clara .

Chương 05

Peter giậm chân đi lại trong phòng chờ .Nếu như chuyến bay đi Boston không bị hoãn lại, có lẽ vào cuối giờ chiều Jonathan đã có mặt ở nhà .

- Cậu vẫn chưa hiểu điều gì ? Jonathan hỏi

- Sau hai mươi năm tớ theo cậu đi dự các buổi hội thảo, rồi hai đứa mình lang thang khắp những dãy hành lang các thư viện lớn nhỏ,lục hàng tấn tài liệu lưu trữ để tìm những dấu hiệu dù nhỏ nhất để cậu có thể khám phá bí ẩn về nhà danh hoạ của cậu ,từ hai mươi năm nay hầu như ngày nào chúng ta cũng bàn luận về vấn đề này, vậy mà cuối cùng cậu lại từ chối không muốn biết bức tranh đó có tồn tại hay không ư ?

- Có thể chẳng hề tồn tại bức tranh thứ năm nào cả, Peter ạ .

-Làm sao cậu biết được nếu như cậu chưa hề đặt chân vào toà lâu đài ấy ? Tớ cần nó, Jonathan , tớ cần nó để không bị các đồng sự của tớ sa thải.Tớ có cảm giác như đang bị giam trong một bể cá mà nước

Ở Luân Đôn, Peter đã hành động vô cùng liều lĩnh .Anh thành công trong việc thuyết phục hội đồng tạm hoãn in ấn cuốn Catalogue trứ danh của công ty , điều ấy ngang với việc phát một tín hiệu quan trọng trong giới nghệ thuật , giống như báo trước sự bùng nổ của sấm sét .Những cuốn Catalogue này thường được phát hành đều đặn và nội dung của nó góp phần không nhỏ đem lại danh tiếng cho công ty nơi anh làm việc .

- Nói cho tớ biết cậu vẫn chưa hề liên lạc lại với họ chứ ?

- Sau cú điện thoại của cậu sáng hôm qua , nghe cậu kể lại cuộc nói chuyện giữa cậu với Clara và việc cậu vội vàng đi về nông thôn, tớ đã gọi điện cho giám đốc văn phòng công ty tại Luân Đôn .

- Cậu không làm thế thật chứ ?Jonathan hỏi thật sự lo lắng .

- Hôm nay là thứ bảy,tớ đã gọi điện đến nhà ông ấy !Peter rên rỉ và vùi đầu vào giữa hai lòng bàn tay .

- Thế cậu đã nói gì với ông ta ?

-Tớ nói rằng tớ lấy danh dự cá nhân ra đảm bảo,nếu ông ấy dám tin tưởng ở tớ ,buổi đấu giá này sẽ trở thành một trong những buổi đấu giá lớn lao nhất thập kỷ .

Peter không hề nhầm lẫn .Nếu Jonathan và anh có thể đưa ra công bố tác phẩm? cuối cùng của Vladimir Radskin ,những người mua từ các bảo tàng lớn nhất thế giới sẽ đổ xô tới buổi đấu giá ,bất kể các nhà sưu tầm lớn xướng giá tới đâu .Jonathan sẽ đủ sức tặng cho nhà danh hoạ già của anh một tên tuổi lẫy lừng như anh vẫn hằng ao ước và Peter sẽ trở thành một trong những chuyên gia đấu giá " có hạng" nhất thời đại .

- Vẫn còn thiếu một chi tiết quan trọng trong bức tranh mơ ước của cậu, thế cậu đã chuẩn bị một giải pháp thay thế chưa ?

-Có chứ,cậu chuyển giúp tớ thư từ tới hòn đảo hoang nơi cậu đã đày ải tớ sau khi bắt tớ phải hứa sẽ không tự tử vị bị cả giới chuyên môn tẩy chay.

*  * *

Dải bờ biển nước Mỹ dần hiện ra trước mắt và cuộc tranh luận giữa hai người bạn thân vẫn tiếp tục trong suốt chuyến bay, mặc cho những hành khách xung quanh không tài nào chợp mắt nổi. Khi cô tiếp viên đưa cho họ hai khay thức ăn ,Peter lơ đãng kéo lá cửa rập ở máy bay lên và nhìn những đám mây bên ngoài để tránh cái nhìn của Jonathan .Rồi anh quay lại nhanh như chớp , chộp lấy mẩu bánh sô-cô-la trên khay của Jonathan và nhét ngay vào miệng .

- Cậu sẽ phải công nhận với tớ là thức ăn này thật không thể nuốt nổi .

- Chúng ta đang ở độ cao ba mươi nghìn dặm với mặt nước biển ,chúng ta có thể đi từ lục địa này sang lục địa khác trong vòng 8 tiếng mà không hề sợ say sóng, cậu cũng đừng nên than phiền chỉ vì món gà không hợp khẩu vị của cậu chứ .

- Giá như trong miếng bánh mì kẹp này có thịt gà thật thì còn đỡ !

-Thì cậu cứ coi đó là thịt gà đi !

Peter nhìn chằm chằm vào Jonathan,cho tới khi anh ta phải chú ý .

- Cậu làm gì thế? Jonathan hỏi .

- Khi vào phòng cậu lấy hành lý sáng nay,tớ đã tìm thấy tờ giấy biên nhận bức thư cậu fax cho Anna .Lẽ ra tớ không nên đọc, nhưng những hàng chữ đập vào mắt tớ , cho nên ....

-Thế thì sao? Jonathan khô khốc cắt lời .

- Cậu đã viết tên Clara thay vì Anna! Tớ muốn nói cho cậu biết trước khi cậu được vị hôn thê thông báo điều đó .

Ánh mắt hai người giao nhau cảm thông, rồi Peter phá lên cười .

-Thật thế , tớ đang băn khoăn đây ! Anh vừa nói vừa lấy lại hơi thở .

-Cậu băn khoăn gì cơ ?

-Tớ tự hỏi không biết cậu ngồi trong máy bay này với tớ để làm gì ?

-Tớ về nhà !

-Tớ sẽ đặt câu hỏi theo cách khác ,cậu sẽ thấy rõ là chính bản thân cậu đã hiểu ! Tớ đang tự hỏi cậu sợ hãi điều gì ?

Jonathan suy nghĩ thật lâu trước khi trả lời .

- Chính tớ! Tớ sợ chính bản thân mình .

Peter lắc đầu và nhìn qua khung cửa ,bán đảo Manhattan hiện ra ở xa xa .

- Chính tớ nhiều lúc cũng thấy sợ cậu , song điều đó chẳng ngăn trở thành bạn thân nhất của cậu ! Hãy tự tạo ình nhiều cơ hội hơn nữa , rồi cậu cũng sẽ quen dần với những ý nghĩ ngông cuồng của bản thân , rồi cậu sẽ cảm thấy như tớ , lúc say mê một danh hoạ người Nga sau bao ngày tháng đằng đẵng ngồi nghe cậu ca ngợi về ông ta .Cậu đang tiếc công sức bỏ ra để chuẩn bị cho hôn lễ chứ gì .Không, tớ cam đoan với cậu , rồi cậu sẽ trở nên thân thiện với bản thân mình hơn ,cậu sẽ nhận ra bao nhiêu biến động trong cuộc sống của chính cậu !

Jonathan không trả lời, anh nhặt lấy cuốn tạp chí của hãng hàng không được gài trong chiếc túi ở lưng ghế trước mặt .Sự tình cờ đôi khi chứa đựng đầy khiêu khích .Khi máy bay cất cánh, trong lúc lật một vài trang của cuốn nguyệt san này , anh ngẫu nhiên dừng lại trước một bài phỏng vấn ngắn một nữ chủ phòng tranh đang rất nổi danh ở Luân Đôn. Một tấm ảnh của Clara minh hoạ cho bài báo , cô đang đứng trước trang viên của mình. Jonathan cúi người, nhét cuốn tạp chí vào túi .Peter liếc mắt dõi theo cử chỉ của anh .

- Cậu đồng ý chứ, Peter nói tiếp , cho dù có bị đày lên đảo hoang , thì nhất định phải để cho tớ đến đó một mình .

- Vậy à, sao lại thế ?

- Bởi vì nếu cậu nhất định theo tớ,thì ở đó sẽ chẳng còn là đảo hoang nữa !

- Tại sao tớ lại nhất định phải theo cậu ?

- Vì cậu đã hoàn toàn chọn nhầm cuộc sống ở Boston ,và cậu đã nhận ra điều đó quá muộn !

- Cậu đang ám chỉ gì thế Peter ?Jonathan tức tối hỏi .

- Có gì đâu ! Peter ranh mãnh đáp và tảng lờ cầm lấy cuốn tạp chí hàng không của mình .

Sau khi qua cửa hải quan ,Peter và Jonathan cùng đi tới khu để xe .Họ đi theo hành lang có mái che cắt ngang qua những dẫn đi vào các phòng chờ máy bay , Peter nhoài người qua lan can .

- Cậu có thấy những người xếp hàng dài chờ ta-xi không ? Phải cảm ơn ai đã nhanh trí tự mình lái xe tới đây ?

Trong hàng dài những hành khách đang chờ tới lượt trên vỉa hè ,Jonathan không nhận thấy một người đàn bà có mái tóc màu trắng bước lên chiếc xe đầu tiên .

Con đường ngoại vi thành phố bị tắc nghẽn ,Peter phải mất hơn một tiếng mới chở được bạn về tới nhà .Jonathan đặt chiếc va-li xuống và treo áo mưa lên móc .Đèn trong nhà bếp đều tắt hết .Anh đứng ở cầu thang cất tiếng gọi Anna nhưng không thấy ai trả lời .Phòng ngủ chìm trong bóng tối , chăn gối trên giường vẫn được xếp gọn gàng .Nghe có tiếng cót két phía trên đầu , anh liền bước lên tầng trên .Anh đẩy nhẹ cánh cửa khép hờ của xưởng vẽ .Căn phòng cũng trống trơn .Một bước tranh mới của Anna gác trên giá , Jonathan bước lại gần và chăm chú ngắm nhìn .Bức tranh vẽ phong cảnh từ xưởng vẽ trông ra song lại lấy không gian của thế kỷ trước .Anh nhận ra trên bức tranh một vài toà nhà tồn tại bất chấp thời gian và đến giờ vẫn trơ gan dưới cửa sổ căn nhà của họ .Ở chính giữa bức tranh , một chiếc thuyền buồm hai cột đang cập bến cảng cũ .Vài hành khách đang hối hả trên cầu tàu .Một gia đình đang bước đi trên lối dẫn ra bến tàu .Nếu như Jonathan tiến gần hơn chút nữa , anh đã có thể chiêm ngưỡng sự chân thực trong từng nét vẽ của Anna .Đường nét mờ tỏ của những thanh ván gỗ trên nền vỏ con thuyền .Một người đàn ông vóc dáng cao lớn dắt tay đứa con gái nhỏ , chiếc mũ trùm đầu che khuất gương mặt ông ta có màu xám hạt tai rất đẹp .Trên bàn tay đang bám vào lan can cầu tàu của người đàn bà có đeo một chiếc nhẫn rất lớn .

Jonathan nghĩ đến người bạn cố tri , giờ đang ở nhà một mình .Mặc dù Peter đã cố tỏ ra bình thản , song Jonathan hiểu bạn quá rõ để thờ ơ với nỗi lo lắng đang gặm nhấm tâm hồn Peter , và anh tự cảm thấy dằn vặt .Anh tiến lại gần bàn làm việc của Anna và nhấc điện thoại lên .Peter đang gọi điện .Jonathan nhìn quanh, căn phòng tràn ngập những tia nắng cuối ngày xuyên qua lớp cửa kính .Ánh sáng nhuốm lên những lá rèm vàng ruộm như màu những tấm thảm phủ trong một toà dinh thự kiểu anh . Trái tim anh thình lình rộn lên một ước muốn khiến tâm hồn anh bỗng như tràn ngập hạnh phúc . Anh bỏ máy, bước ra khỏi xưởng vẽ và lao nhanh xuống cầu thang .Anh chộp lấy chiếc va-li nhỏ để trên ghế ngoài cửa ra vào và đóng cửa lại phía sau lưng .Anh leo lên một chiếc ta-xi và nói với người lái xe :

- Sân bay Logan, làm ơn chạy càng nhanh càng tốt !

Người lái xe nhìn gương mặt của vị khách qua kính chiếu hậu và những bánh xe của chiếc Ford nghiến sin sít xuống mặt đường rải nhựa .

*  * *

Khi chiếc ta-xi đã rẽ ở đầu phố , bàn tay Anna buông các lá gỗ của tấm rèm cửa sổ xuống .Từ sau lớp kính của xưởng vẽ, cô mỉm cười .Anna bước xuống cầu thang , bật nút tự động trả lời trên điện thoại trong bếp và nhặt chùm chìa khoá để vào một chiếc cốc nhỏ .Tới cửa ra vào ,cô thấy chiếc áo mưa Jonathan đã để quên trên mắc áo khoát .Cô nhún vai, ra khỏi nhà và đi bộ tới đầu phố .Đi được một quãng, cô lấy xe của mình và lái về phía Bắc .Cô đi qua cầu Harvard bắc ngang dòng sông Charles và tiếp tục chạy xe tới tận Cambrigde .Dòng xe tren đường chen chúc dày đặc .Cô lái xe xuyên đại lộ Mass, vòng qua khu học xá của trường đại học và rẽ ngang sang phố Garden .

Anna đậu xe không xa số nhà 27.Cô bước lên bậc tam cấp ở thềm cửa và nhấn chuông .Tiếng khoá điện tử reo lên và cánh cửa mở ra .Cô đi thang máy lên tận tầng cuối cùng .Cánh cửa cuối hành lang hé mở sẵn .

- Cửa mở đấy , tiếng một người đàn bà từ bên trong nói vọng ra .

Căn hộ trông thật trang nhã .Trong phòng khách , đồ gỗ được đánh vec-ni kỳ công rất đúng mốt và được tô điểm bởi những đồ trang trí bằng bạc .Những tấm màn cửa bằng vải mỏng che 'lớp kính đung đưa nhè nhẹ trên những thanh kim loại .

- Mẹ ở trong buồng tắm, mẹ sẽ ra ngay đây, giọng nói lại cất lên .Anna ngồi vào một chiếc ghế salon bọc nhung màu nâu .Từ chỗ đó , cô có thể nhìn bao quát quanh cảnh công viên Danehy .

Người đàn bà mà cô đến thăm , bước vào phòng , vắt chiếc khăn bà vừa dùng để lau tay lên thành một chiếc ghế tựa .

-Những chuyến đi này làm mẹ mệt mỏi quá, bà ta nói và ôm Anna trong vòng tay .

Rồi bà lấy ra từ trong chiếc cốc nhỏ chạm trổ tinh tế , một chiếc nhẫn có đính viên kim cương tuyệt đẹp được mài theo kiểu cổ xưa và đeo nó vào ngón tay . 

*  * *

Jonathan đã lại sức trong thời gian bay .Anh nhắm mắt ngay sau khi máy bay vừa rời khỏi đường băng và chỉ mở mắt khi những bánh xe được nhả từ bụng chiếc máy bay của hãng British Airways để chuẩn bị hạ cánh .Anh thuê một chiếc xe và chạy tới Heathrow để ra đường cao tốc .Cho tới khi nhìn thấy một quán rượu trước mặt ,anh nhấn bàn đạp tăng ga .Một lát sau , cổng sắt uy nghi của khu trang viên đã hiện ra trước mũi xe , hai cánh cổng mở rộng .Anh lái xe vào trong trang viên , xe lăn bánh chậm dần và dừng lại trước sân .

Mặt trước toà nhà nhuộm ánh mặt trời .Những nhánh hồng dại quấn quýt suốt dọc bờ tường màu hồng phấn .Ở chính giữa bãi cỏ hình tròn , một cây dương đu đưa trong gió , những cành ềm mại xoà trên mái nhà .Clara hiện ra trước bậc thềm và bước xuống .

- Đúng giữa trưa , cô vừa nói vừa đi đến chỗ anh , nếu như không chậm mất một ngày thì anh thật đúng hẹn -Tôi thật lòng xin lỗi ,đây là một câu chuyện hơi dài , anh lúng túng đáp .

Cô quay bước vào trong dinh thự .Jonathan bối rối giây lát rồi đi theo cô.Trong trang viên này, mọi thứ dường như đều không được chủ ý sắp đặt , nhưng lại rất đúng chỗ .Có những nơi , ngẫu nhiên , luôn tạo cho người ta cảm giác sảng khoái khi bước vào .Ngôi nhà mà Clara sống phần lớn cuộc sống của cô cũng là một nơi như vậy .Khung cảnh bên trong thật thân thiện, dường như theo năm tháng , cô đã truyền cho toà nhà những làn sóng tình cảm .

- Hãy đi theo tôi, cô nói .

Họ bước vào một gian bếp rộng có sàn lát gạch nâu .Thời gian dường như chẳng có chút dấu ấn tại nơi này .Một vài mẩu than cháy dở vẫn hồng lên trong lò sưởi .Clara cúi xuống nhặt một chiếc giỏ lớn đan bằng cành liễu , nhặt lên một nhánh củi và ném vào giữa đám tro .Ngọn lửa bùng lên ngay tức khắc .

-Các bức tường ở đây dày tới mức bất kể mùa đông hay mùa hè , căn phòng này luôn luôn phải để lò sưởi .Buổi sáng mà bước vào đây , anh sẽ phải ngạc nhiên vì cái lạnh ngự trị trong này .

Cô đặt vài chiếc đĩa lên một cái bàn lớn .

-Anh có muốn dùng một tách trà không ?

Jonathan tựa lưng vào tường và nhìn cô .Ngay cả trong những cử chỉ bình thường nhất , Clara vẫn mang dáng vẻ cao sang .

- Thế là cô đã không tôn trọng bất cứ nguyện vọng nào của bà cô lúc sinh thời phải không? Jonathan nói .

- Ngược lại thì có .

- Chúng ta chẳng phải đang ở trong trang viên của bà sao ?

- Bà là một nhà tâm lý học tinh tế .Cách tốt nhất để khiến tôi thực hiện những điều bà muốn là bắt tôi cam kết những gì ngược lại .

Nước bắt đầu reo trong ấm .Clara rót trà còn Jonathan ngồi vào chiếc bàn lớn bằng gỗ.

-Trước khi tôi quay trở lại trường nội trú ,bà đã hỏi tôi có nhớ đan các ngón tay vào nhau khi hứa không ?

-Tôi nghĩ đó cũng là một cách để nhìn nhận sự việc .

Clara ngồi xuống đối diện với anh .

-Anh đã nghe chuyện Vladimir và người bảo trợ của ông ấy , Ngài Edward chưa?Clara hỏi .Ngày lại ngày, họ đã không thể tách rời nhau và thân thiết gần như anh em .Người ta còn kể rằng Vladimir đã qua đời trong vòng tay của ngài Edward .

Giọng cô đầy háo hức và phấn khích .Jonathan cảm thấy thực sự thoải mái và Clara bắt đầu kể .

Sau khi đã bỏ trốn khỏi Nga vào những năm 1860 ,Radskin đến Anh quốc .Luân Đôn vẫn luôn là nơi trú thân tám thời của tất cả những kẻ tha hương , ở đó người ta gặp những người Thổ Nhĩ Kỳ, Hy Lạp, Thuỵ Điển , Pháp, Tây Ban Nha, thậm chí cả những lữ khách tới từ Trung Hoa .Đô thị già nua này đông đầy những người từ mọi nơi đổ đến mức loại rượu thịnh hành nhất cũng được mang tên " thức uống ọi dân tộc " , nhưng Vladimir không uống rượu , ông không có tiền .Ông nương náu trong một căn phòng bẩn thỉu ở khu phố Lambeth gớm ghiếc .Radskin là một người đàn ông tự trọng và dũng cảm , và cho dù nghèo kiết xác , ông thà chết chứ không chịu ngửa tay xin . Ban ngày, đem theo những mẩu than được vót nhọn như đầu bút chì , ông ra khu chợ Covent Garden , rồi với những mẩu giấy cũ nhặt nhạnh được , ông phác hoạ khuôn mặt của những người qua đường .

Ông cố sức đẩy lùi sự cùng quẫn bằng cách bán những bức vẽ bằng lấy một vì đồng xu trong những ngày may mắn .Chính trong cảnh ngộ ấy ông đã gặp được ngài Edward. Đó chỉ có thể là bàn tay tài tình của định mệnh dàn xếp , vào buổi sáng mùa thu năm ấy , trên những con phố lộ thiên của khu Covent Garden .

Ngài Edward là một nhà kinh doanh nghệ thuật giàu có và nổi danh .

Lẽ ra ngài sẽ chẳng bao giờ phải đặt chân tới khu chợ ,song bệnh tật đã cướp đi một trong những người giúp việc của gia đình và phu nhân muốn ngài phải tìm ra được người thay thế ngay lập tức .Khi Vladimir Radskin giơ ra trước mặt ngài Edwar d bức ký hoạ ngài mà ông vừa hoàn thành khi ngài mới chỉ dừng chân trước một quầy rau , thì nhà sưu tầm lớn này đã nhận ra ngay tài năng của người đàn ông khốn khổ .Ngày hôm sau , ngài quay lại bằng xe ngựa , đi cùng tiểu thư , và yêu cầu người đàn ông vẽ cô .Vladimir từ chối .Ông không vẽ khuôn mặt phụ nữ .Vốn tiếng Anh còm cõi đã không cho phép ông có thể giải thích rõ ràng .Ngài Edward nổi giận .Cuộc gặp gỡ đầu tiên của hai người đàn ông mà sau này không thể rời nhau nửa bước thiếu chút nữa đã kết thúc bằng đụng độ .Song Vladimir bình tĩnh chìa ra cho ngài Edward xem một bức vẽ khác .Lại là một bức chân dung ngài , lần này là một bức tranh nhỏ hoàn thiện miêu tả ngài trong tư thế đứng , ông đã hoàn thành hôm trước hoàn toàn dựa vào trí nhớ ngay sau khi ngài rời bước .Bức chân dung sống động đến bất ngờ .


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog